“Món quà đó không hề nhỏ đâu, Phúc. Nó mang trong mình tình cảm của em, là minh chứng cho sự nỗ lực và thành công của em. Mỗi lần nhìn vào nó, cô lại nhớ về em, nhớ về những bài học mà cô và em đã cùng nhau đi qua.”
Câu Chuyện Cô Và Trò: Món Quà tặng Cô
Trời thu dịu nhẹ với những tia nắng vàng len lỏi qua tán lá, chiếu vào ngôi trường nhỏ nơi cô Dung từng đứng lớp suốt hơn ba mươi năm. Sau khi về hưu, cô Dung chuyển về sống tại một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, nhưng mỗi dịp nhớ trường, cô lại trở về ngôi trường xưa thăm lại.
Trong căn phòng khách của cô, có rất ít đồ đạc. Ở một góc tường là chiếc đồng hồ gỗ treo tường, món quà mà cô học trò Phúc đã tặng cô vào ngày cuối cùng của năm học cách đây gần hai mươi năm. Chiếc đồng hồ gỗ với những đường nét chạm khắc tinh xảo, khắc dòng chữ nhỏ: “Tặng cô Dung – Người lái đò tận tụy.” Với cô, đó không chỉ là một món quà mà là kỷ vật thiêng liêng, như một nhịp cầu nối giữa cô và những lớp học trò cũ.
Ngày ấy, Phúc là một cô bé ít nói, nhút nhát nhưng luôn cố gắng vươn lên trong học tập. Cô Dung đã nhìn thấy tiềm năng trong Phúc và luôn động viên, khích lệ em vượt qua khó khăn. Nhờ sự quan tâm và tận tâm của cô, Phúc đã tự tin hơn, dần dần đạt được những tPhúcnh công mà trước đó em chưa bao giờ nghĩ tới.
Một buổi chiều, trong lúc cô Dung đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra khoảng vườn nhỏ, có tiếng gõ cửa vang lên. Cô ra mở cửa và trước mặt cô là một phụ nữ thanh lịch, tay ôm một bó hoa. Gương mặt quen thuộc với ánh mắt thân thương khiến cô không khỏi ngỡ ngàng. “Cô Dung! Cô còn nhớ em không? Em là Phúc đây.”
Cô Dung tròn mắt ngạc nhiên rồi vỡ òa trong niềm vui. “Phúc! Thật bất ngờ! Bao nhiêu năm rồi cô không gặp em! Em đã khác quá, trưởng tPhúcnh quá rồi.”
Hai cô trò ngồi xuống, kể cho nhau nghe về cuộc sống sau bao năm xa cách. Phúc, giờ đã là một giám đốc tPhúcnh đạt, chia sẻ về những khó khăn mà cô đã vượt qua, những bài học quý giá cô đã học từ người cô giáo năm xưa.
Phúc nhìn lên chiếc đồng hồ gỗ treo tường và xúc động nói, “Cô vẫn giữ nó sao? Em không nghĩ rằng sau bao nhiêu năm cô vẫn nhớ đến món quà nhỏ ấy.”
Cô Dung mỉm cười hiền hậu. “Món quà đó không hề nhỏ đâu, Phúc. Nó mang trong mình tình cảm của em, là minh chứng cho sự nỗ lực và thành công của em. Mỗi lần nhìn vào nó, cô lại nhớ về em, nhớ về những bài học mà cô và em đã cùng nhau đi qua.”
Phúc xúc động, đôi mắt rưng rưng. “Cô chính là người đã cho em niềm tin vào bản thân, giúp em bước qua những khó khăn. Nhờ cô mà em có được ngày hôm nay.”
Cô Dung nắm lấy tay Phúc, ánh mắt trìu mến và đầy tự Phúco. “Cô luôn tin rằng em sẽ làm được, và hôm nay em đã chứng minh điều đó. Em chính là món quà lớn nhất trong sự nghiệp của cô.”
Hai cô trò ngồi lại bên nhau, câu chuyện kéo dài không dứt. Trong căn phòng nhỏ, chiếc đồng hồ gỗ vẫn lặng lẽ gõ nhịp thời gian, như một chứng nhân của tình cô trò bền chặt qua bao năm tháng. Và dù thời gian có trôi qua, tình cảm chân tPhúcnh ấy vẫn còn mãi, như những nhịp đồng hồ đều đặn vang lên, nhắc nhở về những ngày tháng không thể nào quên.